NHÂN VĂN-TRÍ TUỆ-HÀI HƯỚC

Thứ Hai, 1 tháng 7, 2013

43. CÔNG LÝ (Kể chuyện Đặng Việt Thường)

Anh đi rồi, tình anh để lại

                                                                          Công Lý


Một người bạn của Làng Quế Lâm ta - Đặng Việt Thường ra đi vào cõi vĩnh hằng đã 8 năm. Một ngày mùa thu, tưởng nhớ đến người bạn đã đi xa, tôi ghé thăm và thắp một nén nhang cầu mong cho hương hồn bạn được thanh thản nơi cõi xa xăm kia. Cô dâu của Quế Lâm, vợ của Thường, chị Hà ngồi tiếp tôi trong không gian tĩnh lặng, nỗi thương nhớ ẩn hiện trên nét mặt. Chúng tôi đã có cuộc trò chuyện đầy cảm xúc... 

Dưới đây là những điều tôi đã ghi lại và được sự đồng ý của chị Hà tôi post lên Blog, coi như thắp một nén nhang tưởng nhớ đến người bạn hiền ....


Một đêm mùa thu em nằm thao thức. Đã bao đêm rồi em thao thức, đã bao đêm rồi em vắng anh, kể từ cái đêm ngày 17 tháng 9 năm 2004, cái đêm định mệnh của cuộc đời anh. Đêm hôm đó, anh nằm trong tay em sau một cơn đột quỵ. Em nâng niu đôi bàn tay anh, bàn tay còn hơi ấm, nhưng sao đôi mắt anh đã khép lại và con tim anh đã đập suốt 64 năm qua bỗng ngừng lại. Em lay gọi anh, và em thốt lên trong tiếng nấc nghẹn ngào “Anh ơi! Anh đi thật rồi ư? Sao anh nỡ bỏ em đi mãi?".

Anh vẫn nằm yên lặng, xung quanh em không có một tiếng động, chỉ mình em với nỗi im lặng… 

Nỗi im lặng ấy đã theo em suốt 8 mùa thu qua.

Em vẫn biết mọi sự trên đời đều vô thường. Làm người có ai thoát được cái nghiệt ngã của quy luật sinh, lão, bệnh, tử đâu, nhưng sao anh ra đi vội vàng thế, đường đột thế, để lại cho em nỗi tiếc thương vô hạn…
Trong cơn mơ em lại thấy anh hiện về, vẫn dáng hình thân quen, vẫn ánh mắt thân thương, vẫn nụ cười hiền hòa mà đôn hậu. Em vội chạy đến và muốn ôm lấy anh… nhưng hình bóng anh cứ chập chờn, chập chờn… Giây phút này em chợt nhận ra, em đã mất anh là sự thật, nỗi đau dằng dặc 8 mùa thu qua là thật và nỗi nhớ anh khôn nguôi cũng là thật. Anh của em ơi!

Em nhớ anh có thể vì tình yêu
Hay có thể vì ngày xưa quá đẹp
Một bài ca vang vọng trong đêm lặng đã đưa em trở lại với những ký ức xưa. Chẳng phải hai đứa mình đã có một ngày xưa quá đẹp đó sao. Ngày ta đến với nhau, anh một chàng trai đầy sức sống và nghị lực. Anh, một người Thầy say sưa trên bục giảng, còn em chỉ là cô học trò nhỏ, cứ ngước cặp mắt ngây thơ nhìn người thầy với lòng kính trọng và mến mộ. Anh đã đến với em chân thành và giản dị như chính cuộc đời anh. Anh đã đem đến cho em niềm tin ở cuộc sống, làm thức dậy trong em niềm khát khao và thắp lên trong tim em ngọn lửa của tình yêu đích thực. Em đã đến với cuộc đời anh thật tự nhiên, với một chút e ấp, một thoáng rụt rè. Đến với em, anh đã chia sẻ với em những niềm vui, nỗi buồn, những nhọc nhằn, đắng cay trong cuộc sống với bao cam go của một thời đầy khói lửa, đạn bom. Anh đã chia cho em những đam mê, những khát khao của anh. Anh đã vượt lên trên tất thảy những tầm thường của cuộc sống để thăng hoa trong công việc và cả trong tình yêu anh đã dành cho em. 
Anh có biết không, trong cuộc sống của chúng mình, đã có lúc em giận anh, em hờn anh. Đó là ngày em sinh đứa con trai, sau khi em từ nhà hộ sinh trở về, anh mừng lắm, anh nhảy cẫng lên như đứa trẻ, vậy mà khi em sinh con vì bận công việc anh đã không đến được bên em… Lúc ấy em đã giận anh, nhưng ngày anh ra đi, em đã khóc nhiều, đã ân hận vì sự giận hờn của mình, bởi từ nay trở đi em làm gì còn có anh để mà giận, mà hờn nữa. Lúc này đây, em nhớ anh biết chừng nào, ở nơi xa xăm kia anh có thấu hiểu cho lòng em:

Xót xa số phận đắng cay
Đôi vai đè nặng tháng ngày yêu thương
Chữ tình còn mãi vấn vương
Mà sao cách biệt âm dương xa vời
Biết anh trả trọn nợ đời
Anh về cát bụi thảnh thơi cõi hồng
Em còn nặng gánh chưa xong
Sao anh đi vội cho lòng em đau ?
Nhưng em biết, anh đi rồi, tình còn để lại. Anh đi rồi mà để lại cho em và các con bao tình thương mến bao nỗi nhớ nhung. Anh cũng để lại cho các bạn bè một thời Quế Lâm của anh nỗi nhớ khôn nguôi. Khi còn ở trên đời anh thường hay gặp gỡ hàn huyên với các bạn anh, nay anh đi xa, các anh, các chị ấy vẫn đến với em, động viên em, làm vợi đi nỗi buồn thương trong em.
Giữa đêm vắng, em trở dậy ra bên cửa sổ. Em ngước nhìn lên bầu trời cao và tự hỏi, anh ơi, anh ở đâu giữa ngàn sao lung linh trong dải ngân hà trên trời cao kia? Đêm nay chỉ mình em nhìn trời sao và nhớ anh. Giữa đêm lặng em chợt thầm gọi tên anh, anh Thường ơi! Có phải anh là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời kia, hãy về đây với em, anh nhé!
Em Hà của anh đây.!

                                            (Ghi lại, ngày Trung thu 30.9.2012)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét